Sân trước trồng một bụi chuối, cao không quá tường bao, trông ủ rũ yếu ớt. Đa số chuối đều ưa khí hậu ấm áp, bán râm, nhưng bụi Hoàng Cơ Ba Tiêu trong sân này lại chịu lạnh, là một trong số ít loại chuối có thể sinh trưởng ở vùng Bắc Mãng này. Nhưng đất đai trong sân không tốt, cây cối thưa thớt, vẫn là nhờ những năm gần đây gã trai trẻ không còn thói quen xấu là hái lá chuối chơi đùa, mới có được cảnh tượng như vậy.
Tiếng gió, tiếng mưa, tiếng mưa gõ lá chuối, thật là vô vị.
Gã thợ rèn vạm vỡ cất giọng ồm ồm: "Biết chúng ta đặt chân ở nơi này, chỉ có độc sĩ Bắc Lương Lý Nghĩa Sơn. Hai người ngoài cửa, nữ tử đeo đàn ở cổng viện, nam tử đeo đao cuối con hẻm, đều không đơn giản. Nếu chỉ có một người, ta còn có thể cản được."
Gió lạnh mưa dầm thổi vào mặt, lão phu tử dường như không hề hay biết, khẽ nói: "Thuở ấy, khi chúng ta chạy trốn đến vách núi có thể trông xa thấy Nam Hải Quan Âm Am, chính Lý Nghĩa Sơn đã đích thân dẫn binh truy đuổi, cũng chính hắn đã ngầm thả ba người chúng ta. Hắn chỉ nói rằng quốc vận Tây Thục vẫn chưa đến lúc đoạn tuyệt. Triệu Định Tú ta những năm này nghĩ tới nghĩ lui, nếu nói Lý Nghĩa Sơn muốn giúp triều ta phục quốc, thì thế nào cũng không tin được. Nhưng bất kể vị mưu sĩ nổi danh thiên hạ với 'tuyệt hộ kế' trong thời Xuân Thu này có toan tính gì, một khi đã phá lệ không diệt tận gốc hoàng thất Tây Thục, vậy thì lão già này dù có làm trâu làm ngựa cho Bắc Lương cũng không một lời oán thán. Chỉ là nếu muốn Thái tử lấy thân mạo hiểm, làm những chuyện như dùng tính mạng để đổi lấy sự chú ý của thiên tử họ Triệu, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý."




